Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 57 Diêm Vương lão tiền bối  2

“Cường giả này có lưu lại danh hào gì không?” Tử Nhược Yên đang trầm mặc bỗng mở miệng hỏi.

Lưu Diễm gật nhẹ đầu: “Hắn lưu lại danh hào là......”

“Diêm Vương!”

Vừa nói ra hai chữ này, bầu không khí trong toàn bộ hành lang thoáng chốc trở nên ngưng đọng.

“Bệ hạ, có lẽ ngài vừa trở về nên không biết, tin tức truyền tới từ Thiên Cơ các báo rằng tổng bộ Huyết Vân lâu đã bị hủy diệt.” Lúc này, Lưu Diễm lần nữa cất lời, ánh mắt khẽ thay đổi: “Người ra tay chính là vị Diêm Vương này.”

“Hắn để lại một tờ giấy có ghi bốn chữ lớn: Thay trời hành đạo ở tàn tích của Huyết Vân lâu.”

“Bên cạnh có lạc khoản* của hắn.”

*phần đề chữ, ghi tên trên tranh vẽ

*phần đề chữ, ghi tên trên tranh vẽ

“Đến Thiên Cơ các cũng xác định, một khi sát thủ chi vương Vân Tôn đến, chỉ có đường chết.”

Lưu Diễm vừa nói ra câu này, sắc mặt Tử Nhược Yên tức tốc hơi biến đổi.

Huyết Vân lâu bị diệt rồi?

“Đây......” Tử Nhược Yên cũng đứng dậy, nhìn Lưu Diễm chăm chú: “Chuyện này là thật?”

“Bệ hạ, ngài rất rõ ân oán giữa ta và Huyết Vân lâu, ta chắc chắn sẽ không sai sót trong chuyện này.” Lưu Diễm tỏ vẻ trịnh trọng.

Tử Nhược Yên không nhịn được cười khẽ: “Nếu trẫm có cơ hội gặp được lão tiền bối Diêm Vương này, nhất định phải tự mình cảm tạ hắn đàng hoàng.”

“Hành động chính nghĩa thay trời hành đạo này của hắn đã giúp giải quyết họa lớn trong lòng hoàng triều Đại Viêm ta.”

Vợ chồng Chung Lệ Song và Chung Dương Minh bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.

Về phần Chung Linh và Lưu Diễm, ánh mắt các nàng lấp lóe, cũng không dám nhìn Tiêu Thiên, chỉ cảm thấy buồn cười trong lòng.

Lão tiền bối?

Hiểu lầm lớn rồi đây.

???

Chung Linh và Lưu Diễm kìm nén đến là vất vả, các nàng rất muốn cười, nhưng lại không thể để Tiêu Thiên lộ tẩy được.

Chỉ có thể gắng gượng chịu đựng, hết sức khó chịu.

Diêm Vương!

“Diêm Vương này là địch hay là bạn còn chưa rõ ràng, có điều hắn càng có ích với Đại Viêm chúng ta nhiều hơn.” Lúc này, Chung Dương Minh bên cạnh cũng tiếp lời.

Ánh mắt mọi người dồn dập chuyển hướng qua chỗ ông.

“Bất luận là Hắc Hồn điện, hay là Huyết Vân lâu này, bao năm qua luôn có tâm tư không rõ với hoàng triều Đại Viêm, tuy không biết mục đích của chúng là gì, nhưng khẳng định trong đó có ác ý.”

“Bây giờ, vị Diêm Vương này ra tay hủy diệt Huyết Vân lâu, đồng thời diệt trừ Độc Chiểu lão nhân của Hắc Hồn điện.”

“Ít nhất trong suy nghĩ của người bên ngoài, vị cường giả Diêm Vương xa lạ này có vô vàn dây mơ rễ má với hoàng triều Đại Viêm.”

“Sợ ném chuột vỡ bình, ngược lại sẽ giúp cho hoàng triều Đại Viêm có thể yên ổn được một khoảng thời gian.”

Câu nói của Chung Dương Minh làm cho Tử Nhược Yên và Chung Lệ Song đồng loạt gật đầu.

Sau khi Lưu Diễm và Chung Linh sửng sốt cũng vội vàng theo sau phụ họa.

Chỉ là trong lòng hai người âm thầm nghĩ: “Nào chỉ là vô vàn dây mơ rễ má thôi đâu, căn bản chính là chặt chẽ không thể tách rời đó.”

Nghĩ tới chỗ này, hai người còn lẳng lặng nhìn sang Tiêu Thiên.

Giờ phút này, Tiêu Thiên đang không tim không phổi ngồi xơi thức ăn và uống rượu, thảnh thơi không gì bằng.

Dù sao Tử Nhược Yên cũng đã bày tỏ thái độ rõ ràng, nàng tuyệt đối che chở mình.

Tiêu Thiên bèn triệt để mặc kệ sự đời, hưởng thụ cuộc sống.

“Chẳng qua, bệ hạ, ngài đã trở về rồi, hôm sau ngài sẽ vào triều à?” Lúc này, Chung Dương Minh nhìn về phía Tử Nhược Yên và lần nữa lên tiếng hỏi.

Tử Nhược Yên quay sang nhìn Chung Dương Minh, gật nhẹ đầu: “Đó là chuyện tất nhiên.”

“Vậy bệ hạ phải che chở Thân Vương một chút.” Nói đến chỗ này, Chung Dương Minh quay đầu nhìn về phía Tiêu Thiên: “Dù sao, chiến sự Bắc Cương đã định, bệ hạ cũng không có lý do gì để trì hoãn thêm nữa.”

“Dựa theo quy củ, hôm đó bệ hạ phải để cho Thân Vương đến gặp mặt quần thần trên triều đình.”

Tử Nhược Yên cau mày, đang muốn mở miệng thì lại bị Chung Dương Minh ngăn cản: “Bệ hạ, thời điểm ngài thành hôn, giải quyết dứt khoát như vậy đã xem như phá hỏng quy củ rồi.”

“Ngài biết đấy, không có quy củ không thành chuẩn mực.”

“Vận mệnh của Đại Viêm vốn phiêu diêu bất định, một khi quy củ bị phá vỡ sẽ trở nên bất ổn.”

Tử Nhược Yên không nói gì nữa, nàng biết Chung Dương Minh nói có đạo lý.

Mà Tiêu Thiên đang nhấm nháp mỹ vị thình lình ngẩng phắt đầu lên: “Có ý gì, gặp mặt quần thần là sao?”

“Thân Vương, người thành hôn với bệ hạ vốn phải gặp mặt quần thần, nói một cách thông tục là xem như ra mắt nhà chồng.” Chung Dương Minh giải thích cho Tiêu Thiên: “Trên thực tế, chuyện này đã phải tiến hành từ sớm, chỉ là bệ hạ che chở Thân Vương, dùng chuyện Bắc Cương bất ổn, không nhắc đến việc tư trên triều đình để một mực từ chối.”

“Giờ đây, chiến sự Bắc Cương đã kết thúc, bệ hạ không còn cách nào từ chối nữa.”

Tiêu Thiên im lặng, một lúc sau mới mở miệng: “Sẽ có phiền phức, đúng không?”

Nếu như chỉ là chuyện gặp mặt quần thần một lần hết sức bình thường, Chung Dương Minh sẽ không cố ý đề cập đến vào lúc này.

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất